ĐI & VỀ:  VIẾT TẶNG GIÀ XIM

( Xin nhờ Phan Chánh Thơ Tiên Sinh đăng hộ )

 

 

Gơ những ḍng chữ này, sau khi đọc bài viết cuả Vương Vĩnh Hiệp gởi đến từ Nha Trang sau chuyến Mỹ du nửa năm về trước…

 

Với tui Nha Trang ngày về có lẽ lâu lắm, không biết đến bao giờ.  Nếu có, Nha Trang ngày về của tui chắc chắn sẽ lủi thủi trên băi khuya.  Bắt tui đi t́m cơn gió năm xưa hay h́nh ảnh cũ năm nào chắc khó.  Xây dựng lại mộng mơ thuở trước th́ càng khó hơn mà cũng không dám.  Nói thiệt.  Buồn, mắng nhiếc tui chịu.  Tui lỡ thất hứa với Nha Trang rồi Nha Trang biết không!!! Không phải biển Nha Trang của bạn với ḷng biển sâu mà rơ ràng là hai đứa không c̣n ngồi gần nhau nữa.  Buồn chứ chơi.

 

“Đêm xưa biển này, người yêu trong cánh tay;
Đêm nay c̣n cát trắng, đêm nay c̣n tiếng sóng.
Đêm nay c̣n trăng soi, nhưng rồi chỉ c̣n tui.
Trên băi đêm khóc người t́nh.” (*)

Có đi th́ có về.  Vậy mà tui đi một lèo gần 30 năm không một lần ngoảnh lại.  Về gặp lại, chắc có c̣n ch́ chiết nhau ? Th́ thôi mượn nơi này xem như một lời tự thú.

 

Chiều 28/04/1975 già Xít, tui, và một già xứ đất đỏ Ban Mê họ Hoàng đang ngồi quán cà phê Cố Đô trên đường Trần Hưng Đạo gần nhà người bạn, cùng quê không cùng họ, bàn chuyện di tản và nghe ngóng tin tức gia đ́nh.  Già Xít, tay "b́nh luận nhan sắc phái nữ độc đáo” tuyên bố chắc nịch với giọng điệu em hiền như masoeur vừa từ tốn, vừa chậm răi :

 

-  Sài G̣n không thể mất.  Mỹ không thể mất mặt tại Việt Nam.  Cuối cùng Sài G̣n cũng mang số phận như Đài Loan.  Tụi ḿnh cũng gặp lại gia đ́nh thôi, lo chi!

 

Riêng già Ban Mê hỏi thăm cô em cùng xóm, người láng giềng không hàng tường vi:

 

- Mày có nghe tin tức ǵ không?

 

- Tin tức ǵ? Tui giả đ̣ không biết, hỏi ngược lại.

 

Cuối cùng già Ban Mê tự thú:  “Nhỏ cùng xóm ở ngă ba Trần Hưng Đạo & Nhiêu Tâm đó!”  Trong bụng tui rủa thầm:  Tao biết hết trơn hết trọi, tao biết từ lâu rồi mày ơi…  Tui tiếp tục ghẹo nó:

 

- Tao chỉ là thằng cùng xứ khác họ thôi, biết ǵ mà nói cho mày đây.  Lúc đó, trông cu cậu buồn lắm, mắt nh́n xa vắng…

 

Vừa lúc đó, phố xá bỗng nhiên xáo trộn hẵn lên.  H́nh như người dân lúc bấy giờ nghe được một tin ǵ quan trọng lắm .  Nhiều người túa ra đường, bỏ hết mọi công việc dở dang mưu t́m phương tiện để về với gia đ́nh.  Trời đất ơi, người đâu mà nhiều như vậy nè.  Lúc ấy bọn tui không một lời chia tay.  Tui băng qua đường đón xe buưt không được, một mạch chạy bộ từ Chợ Lớn về Sài G̣n.  Nơi đầu tiên tui đến sẽ là nhà người quen cùng xóm để đ̣i lại "Tờ Biên Nhận Năm Xưa" mà tui lỡ viết .  Trên đường chạy về, linh tính cho tui biết tui sẽ không đ̣i lại được tờ biên nhận. 

 

“Cười người chớ có cười lâu, cười người hôm trước hôm sau người cười.” Tui chỉ mới cười già Ban Mê không đầy mấy tiếng đồng hồ mà đă quả báo.  Vừa tới nơi, thấy nhà người quen cùng xóm cửa chốt then cài, nh́n qua khe cửa sắt thấy nhiều dấu vết bỏ đi và tui biết tui xa nàng từ dạo ấy. 

 

Trên đường về nhà, tui rủa cái thằng tui đần độn vô cùng thậm tệ về chuyện "Tờ Biên nhân.” Có ai trên đời mời bạn gái ăn ốc, ăn xoài, ăn kem, đi xi nê đèn mờ rồi ghi sổ để đ̣i lại!!!  “Bắt thang lên hỏi ông trời, tiền mà cho gái có đ̣i được không?” Không phải tui không biết ga lăng với gái, chẳng qua lỡ dại nghe thằng bạn nào đó đă nói:  Thà ăn cơm hẩm cháo heo, c̣n hơn nàng đá lông nheo địa tiền.  Nhiều đêm ngẫm nghĩ, ông trời cũng oái oăm.  Tui đ̣i, nàng không trả, th́ tui làm được ǵ nàng.  Phải chăng ông tơ bà nguyệt đă cột hai đứa tui… từ muôn kiếp trước.

 

Tuổi trẻ ham vui và mau quên.  Mặc dầu bên ngoài đời sống lúc bấy ǵờ với đao phủ h́nh cụ làm ho hen biết bao cảnh đời.  Như bao người dân lúc bấy giờ tui trở về quê cũ, giă từ Sài G̣n náo nhiệt làm đời học tṛ dài lưng tốn vải nơi khác. 

 

Mùa thu hoa Cúc pha vàng áo,

Tháng chín chao ôi buổi tựu trường. (**)

 

H́nh ảnh người hàng xóm cũng phôi phai theo ngày tháng.  Tui làm học sinh Duyên Hải, Nha Trang với vết sẹo Nguyễn Thị Phương Oanh ngang tim.  Nàng người gốc Thành.   Nếu tui nhớ không lầm, Thành là quê hương cuả già Xim đó.  Rồi tui bỏ trường…

 

Ba năm sau tui đến Mỹ, gặp lại người hàng xóm.  Tui có đ̣i lại "Tờ Biên Nhận Năm Xưa", nàng không trả mà c̣n theo tui tới tận bây giờ!

 

Bạn Vương Vĩnh Hiệp đă về lại Nha Trang, về với gia đ́nh.  Riêng tui c̣n ở lại.  H́nh như đó là lư do tại sao tui chưa có Nha Trang Ngày Về…

 

 

Tui

Ngô Di  吳怡

09/10/06 Trưa nắng toé khói

 

 

(*)  Nha Trang Ngày Về:  Nhạc Phạm Duy

(**) Thơ Linh Phương, tác giả bài thơ Kỷ Vật Cho Em được Phạm Duy phổ nhạc.

 

 

 

 

 

TỜ BIÊN NHẬN NĂM XƯA

 

Hồi đó, cứ mỗi sáng sớm trên đường đi học, tui "thường gặp" nàng trước hăng đại lư máy may Sinco trên đại lộ Trần Hưng Đao, Sài G̣n.  Nàng học trường Bác Ái 博爱, tui học trường Minh Viễn 鸣远.  Mỗi sáng, tui cứ thập tḥ trước cửa nhà, hễ vừa thấy bóng dáng nàng từ đường Phạm Ngũ Lăo đi lên, tui liền xách cặp đi ra. 

 

Nàng đi trước tui lẻo đẻo theo sau.  Khi nàng đến chỗ giành cho khách bộ hành, tui liền "tăng tốc" để c̣n cùng nàng băng qua lộ.  Lợi dụng lúc nhiều người qua đường Tui len lén nh́n nàng, chỉ liếc xéo thôi chứ không dám nh́n thẳng mặt.  Lư do tui rất nhát gái, dù trong bụng tui rất muốn làm quen nàng.  Tui cũng không hiểu sao ḿnh đần độn đến như vậy.  Có hôm nàng bắt quả tang tui đang nh́n trộm nàng rồi nàng mủm mĩm cười, tui hơi quê và nghĩ : Ḿnh muốn nh́n đâu th́ nh́n sao lại phải lén lút.  An ủi chính ḿnh nhiều lần như vậy, nhưng đâu cũng vào đó.  Đúng là vừa dại vừa nhát gái.  Cứ như vậy, hết ngày này qua tháng nọ, hết nắng rồi lại mưa, hết mưa rồi lại nắng.   T́nh h́nh chỉ giậm chân tại chỗ không có ǵ gọi là tiến triển.  Tui chỉ liết xéo nh́n nàng mỗi sáng sớm trên đường tới trường.  Hết.

 

Nếu tui không "ưa" nàng th́ không có chuyện ǵ để nói, đằng này tui thích nàng hết cở nếu không muốn nói là thương.  Nàng dễ thương nhưng thương nàng chắc chắn không dễ.  Áo trắng cổ côôn, váy xanh bó người cùng với mái tóc đờ mi (demi).  Nàng với đôi mắt to long lanh đă cuốn lấy tui, d́m chết đuối tui mỗi lúc đêm về và ngớ ngẩn khi tĩnh giấc chiêm bao.  Tui biết ḿnh thương nàng từ dạo ấy…

 

 

Lời Người Viết:

 

" Tờ Biên Nhận Năm Xưa " (TBNNX), được người viết là tui viết theo thể Kư, nhưng không thật.  Nhào nắn dưới h́nh thức hư cấu, chỗ này "ho hen" chút, chỗ kia "hư hao" ít.  Thế nên nếu có những ǵ trùng hợp ngoài đời ngoài ư muốn của người viết, xin bạn đọc thông cảm bỏ qua. 

 

Tui, nhân vật nam trong TBNNX, học sinh người gốc Ban Mê Thuột, "du học” tận Sài G̣n, gặp nhân vật nữ vào thời gian (niên khoá) 1973-1974.  Nhân vật nữ là một cựu học sinh duyên dáng khả ái cuả Trung Học Khải Minh Nha Trang, vừa tốt nghiệp Sơ Trung vào Sài G̣n.

 

Tui, người viết, cố gắng nhào lộn TBNNX theo sự góp ư của già Xim cho có hơi hướng kỷ niệm học tṛ để gửi các độc giả KHAIMINH.ORG xem như nh́n lại thời ḿnh năm xưa với "PHƯƠNG năm xửa" .  Có điều người viết tui chưa có đoạn kết vui trong TBNNX cho hai nhân vật.  Anh/chị nào có "t́nh tiết học tṛ" hay & vui xin gửi email ngang qua cho Phan Tiên Sinh, PhanTienSinh@NoWhere.net  JJJ, là tui nhận thôi.

 

Một lời chúc Vui + Hạnh Phúc tới các độc giả KHAIMINH.ORG.

 

 

Tui

Ngô Di  吳怡

09/02/06